Trên sợi dây tuyến tính thời gian của cuộc đời mỗi người, có biết bao nhiêu thói quen được hình thành, rồi được thay thế bằng những thói quen khác. Có những thói quen chỉ là thói quen, đơn điệu, ta làm theo như một chu trình của cuộc sống… Tôi sẽ bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Mỗi 2 tuần vào thứ 5 và thứ 7, cô gái thức dậy khi tiếng chuông báo thức đầu tiên reo lên, khi mà đúng bốn mươi hai phút sau, cô sẽ đón chuyến bus đầu tiên trong ngày để đến trường. Cô vẫn lại bước lên phía cửa trước của chiếc xe, rồi đi qua hàng ghế đầu, chính xác là cái ghế đầu tiên ở vị trí cao nhất, nơi anh chàng đồ đen bí ẩn đã lên từ bến bus trước rồi sẽ cùng lúc bước xuống trạm dừng mang tên Tscholoscovaque 5 bến tiếp theo. Hai sinh viên cùng khoa, một Tây một Việt bước song song, không ai nói với ai lời nào, qua ngã tư, dừng tại cột đèn, đợi khi hình người đi bộ chuyển sang màu xanh thì bước tiếp về phía cồng trường. Ngay cửa vào sân trường, chàng trai sẽ đi tiếp vào trong, thẳng đến Amphi B, còn cô gái châu Á kia sẽ dừng lại ở trước máy cà phê tự động, bỏ vào đồng xu 50 centimes, chọn một cốc « Cappucino saveur noisette » rồi quay ngược về phía amphi B, đến dãy bàn thứ tư, ngồi ở vị trí số 4 ngay sau chàng trai…. Cứ thế, một năm học trôi qua, cô gái vẫn đón chuyến bus kia, chuyến bus cùng chàng trai áo đen bí ẩn.
Đó là một câu chuyện không đầu không cuối, chỉ là sự lặp đi lặp lại…tưởng chừng như đơn giản để rồi một ngày vắng đi thói quen kia, ta cảm thấy thiếu mất đi thứ gì đó. Thói quen đã hơn là một thói quen. Thói quen trở thành động lực để cô gái có thể thức dậy vào mỗi buổi sáng, dù cho ngày thu gió lạnh hay mùa đông tuyết phủ buốt giá trên những con đường. Rồi khi mùa hè rực rỡ trở lại, cô gái tiếc nuối vì không còn cái cảm giác mong đợi dễ thương kia. Trên quãng đường từ nhà đến trường, iPod của cô gái luôn vang lên ca khúc “Comme d’habitude”. Ca khúc cứ dồn dập vang lên mỗi ngày qua giọng ca của Claude François.
Comme d'habitude là một bản nhạc không xa lạ, nếu chỉ nghe giai điệu thôi thì hẳn không ai không nghĩ đến My Way được thể hiện qua giọng blue buồn và vô cùng truyền cảm của danh ca người Mỹ Frank Sinatra. Nhưng ít ai có thể biết My Way chỉ được Paul Anka chuyển soạn lại lời tiếng Anh sau khi ca khúc tiếng Pháp ra đời ít lâu. Bản thân Comme d'habitude cũng có số phận khá "lận đận". Bản nhạc ban đầu được Jacque Revaux biên soạn với cái tên "For me" vào tháng 6 năm 1967. Ông đã đề nghị Hervé Villard, lúc đó đang rất nổi tiếng với "Capri c'est fini" thể hiện, nhưng nam ca sĩ đã từ chối. Từ đó, "For me" bị chìm vào quên lãng cho đến khi Claude Francois tình cờ nghe được giai điệu của ca khúc vào một ngày đẹp trời bên bờ một dòng sông nhỏ cùng nhạc sĩ Jacques Reveaux và Gilles Thibaut. Lấy cảm hứng từ mối tình 3 năm vừa tan vỡ của mình với cô đào " Poupée de cire, poupée de son" Frank Gall, Claude François đã viết lời và tạo nên nhạc phẩm "Comme d'habitude" bất hủ.
"Comme d'habitude" giống như một bản ghi nhớ những thói quen của đôi tình nhân khi ở bên nhau, nó mang đến một trải nghiệm buồn tiếc, dằn vặt của sự tan vỡ, của những cử chỉ yêu thương đã không còn nữa. Còn lại đây, trên đời, sau sự tan vỡ, là vết thương và mối tình sầu.
Thói quen, đã trở thành một điều gì đó mang lại dư vị ngọt ngào, quý giá, nó trở nên quen thuộc mà đôi khi người ta cho rằng nó thật đơn điệu. Nhưng không phải ai cũng nhận ra điều đó, không phải ai cũng biết được nó đáng được trân trọng thế nào cho đến khi nó được thay thế bằng một thói quen, một việc quen thuộc khác. Đặc biệt hơn nữa, khi nó xuất phát từ tình yêu. Đó là những “habitudes” chứa chan tình yêu, cảm xúc và tạo ra những kí ức không thể phai mờ.
Cả bài hát là hoài niệm về một ngày thường nhật của hai người yêu nhau, mà ở đây, ngôi thứ nhất thuộc về chàng trai. Anh kể lại chuyện tình của mình với ca từ đơn giản, mộc mạc, những hành động không cầu kì, không lãng mạn, nó đời thường đến mức ta cảm giác như có thể chạm vào đó, như thể đang xem một bộ phim có tựa "One day". Nam diễn viên chính, ngồi bên bờ sông quên lãng nhưng dòng chảy lững lờ không thể chảy trôi hết quá khứ, anh hoài tưởng về một ngày, một ngày như mọi ngày.
Je me lève
Et je te bouscule
Tu n'te réveilles pas
Comme d'habitude
Tôi thức giấc
Tôi lay em dậy
Em vẫn ngủ say
Như mọi khi
Sur toi
Je remonte le drap
J'ai peur que tu aies froid
Comme d'habitude
Trên vai em
Tôi đắp lại tấm chăn mỏng
Sợ rằng em sẽ bị lạnh
Như vẫn vậy
Ma main
Caresse tes cheveux
Presque malgré moi
Comme d'habitude
Bàn tay tôi
Vuốt tóc em
Mặc cho đó là tôi
Như mọi khi
Mais toi
Tu me tournes le dos
Comme d'habitude
Nhưng em
Em quay lưng lại với tôi
Như mọi khi.
Với hai người yêu nhau, có lẽ không có gì hạnh phúc hơn khi mỗi sáng thức dậy, ta thấy người mình yêu bên cạnh, ngủ say, an toàn với một nụ cười khẽ lay động đôi môi vì một giấc mơ xa xôi nào đó. Claude Francois hành trình ngược kí ức bằng một buổi sáng sớm. Những câu ngắn, đơn giản, những hành động của anh với cô gái mình yêu như cho ta thấy cô là cả thế giới đối với anh, trong thế giới đó, không có gì có thể đụng đến giác quan của anh ngoài cô: mái tóc, bờ vai, tấm lưng trần. Anh có quan tâm đến bầu trời, thời gian, ánh nắng đâu? Có gì quan trọng hơn người yêu đang nằm cạnh mình. Tình yêu của Claude Francois, đơn giản, tinh tế qua ngôn từ và khúc triết qua cảm xúc. Đó là thói quen của anh mỗi sáng thức dậy, được nhấn mạnh cuối mỗi câu bằng cụm "Như mọi khi" (Comme d’habitude). Nhưng nó đâu đơn giản như thói quen đi chuyến xe bus số 23 đến trường, hay ngồi sau lưng một người lạ suốt một năm trời, nó là thói quen mà nhân vật nam đã và luôn muốn được lặp lại trong cả cuộc đời của mình.
Những hành động đó của anh là điều anh làm hàng ngày, và cô gái vẫn say ngủ như mọi khi. Anh kể tiếp câu chuyện một ngày của mình:
Alors
Je m'habille très vite
Je sors de la chambre
Comme d'habitude
Thế rồi
Tôi thay áo quần thật nhanh
Tôi ra khỏi phòng
Như mọi khi
Tout seul
Je bois mon café
Je suis en retard
Comme d'habitude
Một mình
Tôi ngồi cà phê
Và tôi lại trễ giờ
Như thường lệ.
Sans bruit
Je quitte la maison
Tout est gris dehors
Comme d'habitude
Không một tiếng động
Tôi rời nhà
Ngoài trời xám xịt
Như mọi khi
J'ai froid
Je relève mon col
Comme d'habitude
Tôi lạnh
Tôi kéo lên cổ áo mình
Như mọi khi
Trở lại với cuộc sống thường ngày, anh bắt đầu làm những điều cho riêng anh trước khi bắt đầu một ngày làm việc: quan sát thời tiết, uống cafe, đọc báo, rồi cảm nhận cơn lạnh. Luôn luôn là vậy, trong tình yêu, ta như sống giữa ở hai thế giới tách biệt, thế giới có em, và thế giới không có em. Khi không có em, những việc thường lệ trở thành thói quen, thói quen đơn thuần là thói quen, nó chẳng có gì đáng kể, nó chỉ đáng kể vì nó chứng tỏ rằng, khi không có em, có người yêu, người ta cảm thấy trống trải và cô đơn, như màu trời xám xịt, như đi làm trễ giờ, liệu còn gì quan trọng nữa. Ta chỉ đơn giản là tiếp tục chu trình sống, có duy nhất một điều chung ở thế giới có em và thế giới không em, là ta vẫn tiếp tục sống trong sứ mệnh được sinh ra, trưởng thành và chết của một đời người.
Comme d'habitude
Toute la journée
Je vais jouer
A faire semblant
Comme d'habitude
Je vais sourire
Comme d'habitude
Je vais même rire
Comme d'habitude
Enfin je vais vivre
Comme d'habitude
Như mọi khi
Suốt một ngày
Tôi sẽ diễn
Lúc nào cũng giống vậy
Như mọi ngày
Tôi sẽ cười thật tươi
Như mọi khi
Thậm chí tôi cười phá lên
Như mọi khi
Rồi tôi sẽ sống
Như vẫn vậy.
Một khổ nhạc có vẻ đầy niềm vui, nhân vật nam sống như ai cũng phải vậy để lấp đầy dòng chảy thời gian của mình. Anh chơi, anh cười và anh thấy mình sống. Dàn nhạc được đẩy nhanh, những note nhạc được chơi ở nốt cao, giọng Claude cũng từ đó đầy năng lượng, giọng được kéo căng, nó là sức sống, và một thế giới có lẽ vẫn vui tươi dù không có em. Nhưng có thật thế không? Đó thật ra chỉ là sự cố gắng, cố gắng để qua ngày, cố gắng những thời điểm chỉ có một mình. Sự vui vẻ của anh chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài. Anh chỉ chờ đến khi ngày trôi đi để có thể trở về nhà, để gặp người mình yêu, để hôn lên đôi môi êm ái đó và ôm chặt thân thể đó trong vòng tay mình.
Et puis
Le jour s'en ira
Moi je reviendrai
Comme d'habitude
Và rồi
Ngày cũng trôi đi
Tôi sẽ quay về nhà
Như mọi khi
Một bộ phim thì không bao giờ có được một diễn biến trôi chảy, êm đềm, đơn giản như vậy. Nhân vật nam như một thói quen mong đợi đến giờ trở về để gặp người mình yêu. Nhưng, như một nghịch lý của cuộc đời, mà cuộc đời này vốn tập hợp vô vàn những phi lý hiện sinh của sự tồn tại, anh biết người mình yêu chưa về, cô ấy đi chơi chưa về. Biết mà vẫn mong đợi đã là phi lý. Cùng là hai tâm hồn yêu nhau, nhưng một người mong đợi từng giây phút để được ở cạnh nhau, còn một người dường như trong sự vô tâm và ham vui, quên mất người yêu mình. Day dứt như mối tình của Claude cùng Frank, khi cô đang ở đỉnh cao của tuổi trẻ, của tài năng, của sự xinh đẹp. Cuộc sống cô ngoài Claude còn là ánh đèn sân khấu, những buổi tiệc tùng thâu đêm. Nghịch lý đó xoáy sâu vào nỗi buồn của chàng trai, làm chàng phải khóc, những giọt nước mắt đàn ông được giấu kín vào bên trong nhưng đầy đau khổ. Giọng hát quay về tự sự như giai điệu đầu bản nhạc, vòng lặp của nỗi buồn trở lại, hành động quen thuộc lại tiếp diễn.
Toi
Tu seras sortie
Pas encore rentrée
Comme d'habitude
Em
Em vẫn đang vui đùa ở ngoài
vẫn chưa quay về
Như mọi khi
Tout seul
J'irai me coucher
Dans ce grand lit froid
Comme d'habitude
Một mình
Tôi sẽ đi ngủ
Trên chiếc giường lớn lạnh lẽo
Như mọi khi
Mes larmes
Je les cacherai
Comme d'habitude
Những giọt nước mắt của tôi
Tôi giấu đi
Như mọi khi
Điệp khúc đến, Claude Francois lại cuốn người nghe vào giai điệu mạnh mẽ, vui tươi. Trong giọng hát lúc này là niềm vui không kể siết, vì em trở về, sự chờ đợi đã có kết quả, nụ cười của em, thân thể của em, nụ hôn của em. Tất cả như xóa hết đi nỗi buồn xa vắng, xóa hết đi sự mong nhớ và đợi chờ. Tình yêu lớn hơn bản năng, vì với bản năng ta biết và ta phải cân nhắc suy xét để bản năng có được phép xuất hiện trong một tình huống cụ thể nào đó hay không, còn tình yêu, nó vượt qua hết mọi sự xét đoán, rào cản của lý trí, nó phá tan mọi tường thành của do dự. Khi cảm xúc thăng hoa, tình yêu khiến chàng trai đi vào thế giới diệu kì của mình, được hôn và được ân ái với sự toàn vẹn nhất.
Mais comme d'habitude
Même la nuit
Je vais jouer
A faire semblant
Comme d'habitude
Tu rentreras
Comme d'habitude
Je t'attendrai
Comme d'habitude
Tu me souriras
Comme d'habitude
Thế mà vẫn như mọi khi
Kể cả lúc đêm xuống
Tôi sẽ chơi trò
Vẫn giống như thế
Như mọi khi
Em sẽ trở về
Như mọi khi
Tôi sẽ chờ em
Như mọi khi
Em cười thật tươi với tôi
Như mọi khi
Comme d'habitude
Tu te déshabilleras
Oui comme d'habitude
Tu te coucheras
Oui comme d'habitude
On s'embrassera
Comme d'habitude
Như mọi khi
Em sẽ cởi bỏ áo quần
Uh thì như mọi khi
Em đi ngủ
uh như mọi khi
chúng ta sẽ trao nhau những nụ hôn
Như mọi khi
Comme d'habitude
On fera semblant
Comme d'habitude
On fera l'amour
Oui comme d'habitude
On fera semblant
Comme d’habitude
Như mọi khi
chúng ta làm như thế
Như mọi khi
Chúng ta sẽ ân ái
như mọi khi
Chúng ta sẽ làm như vậy
Như mọi khi
Nhưng đó mới là bi kịch, bi kịch của tình yêu thì ngay cả những vở kịch Hy Lạp cũng không nói đủ, và cũng không thể làm khuôn mẫu. Vì bi kịch tự thân nó quá lớn và mang đến những hoài tiếc khôn cùng cho sự mất mát. Nhân vật nam kể lại một ngày của mình, với thói quen, những hành động quen thuộc, nhưng lồng vào đó là cả bức tranh ám đầy màu sắc lúc vui, lúc buồn, là sự cô đơn quá lớn ở thời hiện tại khi anh chỉ còn một mình, khi người anh yêu đã không còn bên anh nữa. Có thể nhận thấy, các động từ ở được chia ở thì tương lai, tất cả chỉ diễn ra trong suy nghĩ của tác giả. Khi tình yêu không còn, cứ mỗi ngày như vậy, chàng trai lại suy nghĩ về người yêu, về những thói quen đã mất, về những gì anh sẽ làm. Sự đan xen thời gian, cảm xúc thực tại và quá khứ qua cách kể chuyện đơn giản, ta như lạc vào tâm trạng của Claude, quay vòng và ám ảnh không dứt. Bài hát cuối cùng mang đến một ảo ảnh dĩ vãng, để rồi dù cho khi hát, Claude lúc vui lúc buồn, cảm xúc về những gì đã mất vẫn thật đầy đặn và cảm động.
Tình yêu, đến và đi là lẽ thường của cuộc đời, ai cũng biết vậy, nhưng dường như chẳng ai có đủ mạnh để có thể khống chế cảm xúc của mình khi tình yêu ra đi. Trịnh Công Sơn có câu hát thật đắt giá "một ngày như mọi ngày, quanh đời mình chợt tối". Bóng tối đi, bủa vây trái tim và tâm trí ta khi kí ức về mối tình đã qua ùa về, như thác đổ, ta không thể kiểm soát nó, ta chìm dần vào bóng tối, nơi ảo ảnh của kí ức hiện ra, nơi ta nhìn thấy người mình yêu, nụ cười hé nở trên đôi môi hồng rực. Người yêu, là phi lý là, ảo ảnh của ta, nhưng ta không thể làm sao chạm vào nữa rồi, nó xa vời và đã mãi là quá khứ. Thói quen, hành động thân thuộc nào rồi cũng chỉ tồn tại trong giới hạn của nó, nhưng khi nó gắn với tình yêu, thì nó sẽ ở lại mãi, như một bông hoa dù héo úa nhưng sẽ luôn giữ được hình dáng của mình trong sự tàn tạ.
Musique : Jacques Revaux
Paroles : Claude François & Gilles Thibault
H.X.T.K
H.X.T.K